CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Thật ra thì em rất trong sáng


Phan_30

Nâng tay lên, nhéo nhéo hai má đầy thịt của Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm cười thành tiếng: “Lúc ấy tôi đã nghĩ, nếu nhóc con này dùng cái kiểu lạnh lùng thế để hát nhạc thiếu nhi thì sẽ ra cái dạng gì nhỉ.”

……

Ông trời, ông dùng sét đánh chết tôi luôn đi!

Dạ Ngưng đen mặt nhìn Tiếu Vũ Hàm, hết sức bất đắc dĩ, nàng hiểu rồi, Vũ Hàm nói dông dài nãy giờ chính là ám chỉ muốn nàng hát nhạc thiếu nhi phải không? Giờ ngủ không được là vì mất ngủ? Hay là phản ứng sau khi vận động hưng phấn? Trời…Vũ Hàm đây là kiểu thể lực gì vậy…Thế này mà nếu về sau đến phiên nàng ở dưới thì sau đó…không thể bị chơi đùa đến chết được a…

Tiếu Vũ Hàm mới mặc kệ trong đầu người nào đó suy nghĩ cái gì, giảo hoạt nhìn nàng, hai con ngươi nhẹ nhàng chớp chớp, vẻ mặt khát vọng.

Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, gắt gao mím môi: “Không hát, đánh chết em cũng không hát!” Nàng mới không đi làm cái chuyện mất mặt như vậy! Chờ đến về sau khi hai người già rồi nhớ lại lần đầu tiên, nàng dĩ nhiên sau khi xong việc lại hát một khúc hát ru cho Vũ Hàm, thật quá là mất mặt bà nó luôn ý chứ! Không thể!

“Dạ Ngưng……” Tiếu Vũ Hàm cũng không nhiều lời, nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, một bộ đáng thương.

Oái…

Trước kia đều là Dạ Ngưng dùng chiêu này đối phó với Tiếu Vũ Hàm, hôm nay đổi lại thành cô dùng khiến Dạ Ngưng thật đúng là chịu không nổi, nhìn bộ dáng cô chớp mắt nhíu mày, Dạ Ngưng thở dài: “Được rồi, em hát.”

Nụ cười thắng lợi lập tức nở trên mặt Tiếu Vũ Hàm, vẻ ủy khuất vừa rồi đảo qua nháy mắt liền biến mất, mặt biến sắc so với thời tiết còn mau hơn. Cô nghiêng người, tìm một vị trí thoải mái, nằm ở chỗ nách Dạ Ngưng, chớp mắt nhìn nàng.

Nữ nhân chết tiệt này!

Dạ Ngưng nhìn cô thầm mắng, trước không nói tới hôm nay nàng bị cháy hỏng đầu hay sao lại trèo tường tới đây độc chiếm Vũ Hàm đã là chuyện không bình thường rồi, mà giờ ngay cả Vũ Hàm cũng bắt đầu trở nên bất bình thường, sau khi “xong việc” lại mất ngủ đòi nghe nhạc thiếu nhi để ru ngủ…thực mệt cô nghĩ ra được.

“Hát đi!” Tiếu Vũ Hàm không vui làu bàu, Dạ Ngưng nhìn cô thở dài, dùng cánh tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng đung đưa.

“Ngủ đi ngủ đi bảo bối yêu quí của mẹ, hai tay mẹ nhẹ nhàng đong đưa con, nôi đong đưa cho con mau mau ngủ yên……”

Vừa nghe xong một câu, Tiếu Vũ Hàm liền không muốn nghe nữa, không kiên nhẫn phất phất tay: “Nghe chẳng hay gì cả, đổi cách hát khác đi.”

“……” Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, hít sâu một hơi, ta nhịn!

Trước kia Dạ Ngưng đã tự luyện qua Bbox, vì để dỗ Tiếu Vũ Hàm vui vẻ, lần này cũng bất chấp giá nào, một bài hát ru liền bị nàng hát sinh động như thật, nước miếng văng lên cả mặt Tiếu Vũ Hàm, cuối cùng trong tiếng cười của Tiếu Vũ Hàm, hai người nặng nề ngủ thiếp đi, trong nháy mắt khi nhắm mắt lại, điều duy nhất Dạ Ngưng nghĩ đến là hai cơ thể trần trụi chui trong chăn ca hát, Vũ Hàm, cô Tiếu của em, cô cũng thật BT* nha!

(*biến thái)

***

Sáng sớm hôm sau, Dạ Ngưng bị tiếng hét có độ cao chót vót như thể luyện giọng của Mạch Mạt đánh thức, phản ứng đầu tiên khi nhỏm dậy chính là sờ sờ bên cạnh: “Vũ Hàm?”

“Vũ Hàm cái đầu!” Một tiếng rít lớn vang lên, thiếu chút nữa Dạ Ngưng ngã nhào từ trên giường xuống, nhìn khuôn mặt phóng đại của Mạch Mạt ở trước mặt, liền lập tức tóm lấy chăn, che khuất bộ ngực.

“Cô làm cái gì thế?” Dạ Ngưng hoảng sợ nhìn Mạch Mạt, vừa sáng sớm liền thấy Mạch Mạt, khiến cho nàng có một loại ảo giác là tối hôm qua đã ngủ cùng Mạch Mạt.

Cô giáo Mạch vẻ mặt chán ghét nhìn Dạ Ngưng: “Về chỗ đó thì đã lường trước được rồi, không cần che.”

“Tránh ra đi!” Dạ Ngưng xấu hổ, mặt mũi đỏ bừng nhìn cô.

Mạch Mạt nhướn mày nhìn chằm chằm nàng từ trên xuống dưới mấy lần, hừ một tiếng: “Dạ Ngưng, lá gan của em cũng lớn quá nhỉ, đêm không về ký túc, trực tiếp tới nhà tôi ‘ăn’ Vũ Hàm, phát sốt mà khẩu vị còn lớn như vậy, em cũng thật lợi hại đó!”

Mặt Dạ Ngưng đỏ bừng đến phát tím, không thể tin nổi nhìn Mạch Mạt: “Cô cô cô! Nhìn trộm!”

“Thôi đi, tôi sợ mắt bị kim đâm mất, không phải chứ tôi nói này Dạ Ngưng, em nói xem em đã mặc kệ bản thân mình phát sốt cảm mạo liền ‘ăn’ Vũ Hàm rồi thì thôi đi, đã thế dĩ nhiên nửa đêm lại còn hát một bài hát ru quỷ khóc thần gào cho tôi nghe nữa, em muốn đòi mạng người khác hả?!” Mạch Mạt phẫn hận nhìn Dạ Ngưng, nhớ tới chuyện phát sinh tối hôm qua sau khi mình và Linh Đang bị đánh thức, liền hơi hơi đỏ mặt.

Dạ Ngưng kéo chăn, nhìn Mạch Mạt, môi mấp máy vừa định nói gì đó thì Tiếu Vũ Hàm cùng Linh Đang đi đến.

“Tấm gương, được lắm, thần tượng a!” Linh Đang vẻ mặt hưng phấn tiến vào, Tiếu Vũ Hàm ở bên cạnh nghe thế liền đỏ mặt, cắn cắn môi, ngẩng đầu giận dữ nhìn Dạ Ngưng. Đều là tại em, không có việc gì cũng không tự quản được chính mình, giờ thì để cho người ta đến xem trò vui hả?

Dạ Ngưng ôm chăn khóc không ra nước mắt nhìn mấy người: “Em nói này các tỷ tỷ, mọi người có thể ra ngoài trước không, để cho em mặc quần áo đã?”

“Ai da, đừng xấu hổ, để chị đây nhìn xem em có dáng người thế nào.” Linh Đang cợt nhả xán lại, đưa tay muốn kéo chăn Dạ Ngưng, lại bị Tiếu Vũ Hàm kéo lại.

Linh Đang quay đầu, không có ý tốt cười cười với Tiếu Vũ Hàm: “Nói sao nhỉ, thanh âm rất có cảm xúc, động lòng người, tôi nghe được mà nhiệt huyết sôi trào!”

Một câu, mặt Dạ Ngưng hồng lên không chịu nổi, cắn môi mạnh mẽ cúi đầu, Tiếu Vũ Hàm quét mắt liếc nàng một cái, quay đầu, thản nhiên nhìn Linh Đang: “Vậy cậu không làm chuyện nhiệt huyết sôi trào nào sao?”

“……”

“Vũ Hàm!” Linh Đang đỏ mặt, Mạch Mạt ở một bên cũng nhịn không được, đỏ mặt nhìn cô.

Lần này, Dạ Ngưng ở trên giường lập tức tinh thần liền tỉnh táo, mắt trợn to, cười tủm tỉm nhìn Linh Đang: “Chị Linh Đang thực có diễm phúc nha, nếu là cô Mạch ý à, cái khác không nói, chứ cổ họng thế này thì xem chừng nếu kêu thì chắc có thể kêu đến vỡ nóc nhà mất, thế mà đến cuối cùng lại vẫn không hét đến khiến chị xuất huyết não nhỉ.”

“……”

Tiếu Vũ Hàm bật cười khẽ thành tiếng, nhìn Dạ Ngưng lắc lắc đầu, mặt Mạch Mạt đỏ đến tím lại, xoay người, cắn răng nhìn nàng: “Em! Mau đứng lên!”

“Để làm gì chứ? Đừng có nói chuyện lớn tiếng vậy với em, giờ em đã là hoa có chủ rồi, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ chứ?!” Dạ Ngưng gân cổ, đắc ý nhìn hai người.

Mạch Mạt không nói gì nhìn Dạ Ngưng, đây là tưởng Vũ Hàm là Đường Tăng, Dạ Ngưng ăn xong thành tiên nên chán sống, dám lằng nhằng kêu gào với mình?

Mạch Mạt cũng không thèm nói nữa, tao nhã kéo tay áo, ngẩng đầu, quyến rũ cười với Dạ Ngưng: “Như vậy sao, từ nhỏ đến lớn tôi và Vũ Hàm cũng không phân biệt người này người kia, nếu em đã nói như vậy thì tôi sẽ không khách khí.”

Nói xong, Mạch Mạt liền xông lên bắt đầu kéo chăn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng đỏ mặt kéo chặt tấm chăn, điên cuồng hét lên: “A a a a – cô Mạch, em sai rồi --”

“……” Linh Đang đứng một bên bất đắc dĩ nhìn hai người, Tiếu Vũ Hàm lại không chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, trên mặt tràn đầy nét tươi cười sủng nịnh.

Quay đầu, Linh Đang nhìn Tiếu Vũ Hàm đang cười khẽ mà thở dài: “Vũ Hàm.”

“Ừ?” Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu nhìn cô.

“Trả giá nhiều như vậy, không sợ có một ngày mất cả vốn lẫn lãi sao?” Căn bản cũng không muốn nói những lời mất hứng, nhưng mà Linh Đang cứ luôn cảm giác đoạn tình cảm này của hai người có tiền đồ rất khó lường trước được, haiz, thật ra thì cũng không phải là hai người này như thế nào, mà chỉ là dù sao cũng là hai người con gái, muốn tiếp tục……

Tiếu Vũ Hàm nhìn Linh Đang, biết cô suy nghĩ gì, liền cười cười với cô: “Linh Đang, đã xác định rồi thì chẳng cần nghĩ nhiều như vậy.”

“Nhưng mà hai người là con gái đó, cậu không sợ sao?” Lời này của Linh Đang không chỉ nhằm vào Dạ Ngưng cùng Tiếu Vũ Hàm, kỳ thật cũng là nói ra nỗi băn khoăn trong lòng mình. Trạng thái hiện giờ của cô và Mạch Mạt, vừa có thể nói là ở bên nhau lại cũng không thể nói là hoàn toàn ở bên nhau, nếu nói không ở bên nhau, thế nhưng lại mập mờ không khác gì tình nhân cả, sở dĩ chậm chạp không chịu bỏ đi đường ranh giới ấy, chính là bởi vì hai người đều có nhiều nỗi băn khoăn lắm……

Nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Linh Đang, Tiếu Vũ Hàm cười khẽ nhìn cô: “Cậu có dũng khí thì cô ấy mới có thể không sợ.”

Linh Đang hơi ngẩn ra, có chút mờ mịt nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm cười cười nhìn cô.

“Hai người đang nói gì thế?!” Dạ Ngưng bị Mạch Mạt tóm từ trên giường xuống liền cuốn mình trong áo ngủ chạy vội tới, chui đầu chen vào giữa hai người, cười tủm tỉm nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Tiếu Vũ Hàm khoanh tay lui về phía sau một bước, nhìn Dạ Ngưng, trong mắt lộ ra một tia khác lạ, không nói gì.

“A! Lưu manh?!” Dạ Ngưng ôm ngực, xấu hổ nhìn Tiếu Vũ Hàm.

“Giả vờ giả vịt cái gì? Không phải tối qua đều đã nhìn thấy hết rồi sao? Dạ Ngưng, em lại đây giặt ga trải giường cho tôi!” Mạch Mạt ở một bên hét lên, Dạ Ngưng bĩu môi, đáng thương hề hề nhìn Tiếu Vũ Hàm.

“Đi đi, mau lên.” Tiếu Vũ Hàm trợn mắt liếc nàng một cái, người này thật là, lười đến thế là cùng.

“Cô…….chỗ đó – còn đau --” Dạ Ngưng muốn nói lại thôi nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nhíu nhíu mày, tưởng nàng lại muốn đùa giỡn cái gì giở trò để không phải làm việc, nhưng mà liếc mắt nhìn lại một cái liền thấy Dạ Ngưng vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm chỗ giữa hai chân mình, vẻ mặt còn thật sự tự nhiên, một chút che dấu cũng không có. Mạch Mạt ở bên vừa kéo tấm ga trải giường vừa nhìn Tiếu Vũ Hàm cười xấu xa.

Mặt Tiếu Vũ Hàm lập tức liền đỏ bừng, cô dùng sức hít một hơi, cắn răng nhìn nàng: “Dạ Ngưng!!!”

_Hết chương 57_

Chương 58: Quản giáo tốt…

Bị Tiếu Vũ Hàm quát một tiếng thật lớn đến nỗi run rẩy, Dạ Ngưng không hề nghĩ ngợi, trực tiếp chạy ra phía sau Linh Đang, co người lại nấp đằng sau, sợ hãi nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Linh Đang cùng Mạch Mạt hai mặt nhìn nhau, hai người đã quen biết Vũ Hàm nhiều năm như vậy mà cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua bộ dáng này của cô. Dạ Ngưng a, quả nhiên không phải người bình thường.

Tiếu Vũ Hàm khoanh tay căm tức nhìn Dạ Ngưng, hai má còn phiếm hồng, Dạ Ngưng vừa thấy cô như vậy liền càng sợ, gắt gao túm chặt quần áo Linh Đang không chịu buông.

Tiếu Vũ Hàm thấy Dạ Ngưng không chịu ló ra cũng không nói câu gì liền nhíu nhíu mày, nhìn về phía Linh Đang.

Oái……

Linh Đang một phen lạnh người, không nghĩ ngợi gì, trực tiếp nghiêng người, dùng hết khả năng để thuận tiện cho Vũ Hàm.

Vì thế…

Tai phải bị nắm lấy mà vặn, Dạ Ngưng cắn răng, hít một hơi khí lạnh: “Vũ Hàm……”

Tiếu Vũ Hàm nheo mắt nhìn nàng, độ mạnh yếu trên tay không giảm: “Dạ Ngưng, tật xấu nói mà không thèm nghĩ này của em khi nào mới có thể sửa đây?”

Dạ Ngưng nhìn cô, bĩu môi: “Làm sao chứ, không phải cô và cô Mạch cùng lớn lên từ nhỏ với nhau sau, bình thường luôn nằm ngủ cùng nhau, cái gì cũng đều đã từng tâm sự qua, còn để ý vấn đề này?”

“Ừ, tiếp tục nói.”

“……Em sai rồi.” Cuối cùng vẫn khuất phục dưới bạo lực, Dạ Ngưng cúi đầu nhận sai, Tiếu Vũ Hàm thấy nàng như vậy liền buông lỏng tay, vuốt vuốt mái tóc Dạ Ngưng: “Ngoan.”

“……”

“……”

Mạch Mạt cùng Linh Đang hoàn toàn hóa đá tại chỗ, mình nhìn thấy gì đây? Đây là cái gì? Thật đúng là một bức tranh mẹ hiền con ngoan đẹp đẽ nha!

Được đặc xá, Dạ Ngưng xoa lỗ tai, hấp tấp đi theo Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, Vũ Hàm, em muốn ăn lẩu.”

“Không phải hôm trước vừa ăn rồi còn gì?”

“Hôm trước ăn sớm đã ‘đi’ ra ngoài rồi, huống hồ tối hôm qua vận động nhiều như vậy, em phải ăn thật nhiều để bồi bổ.”

“Dạ Ngưng!!!”

“A --”

“……”

***

Ngồi ở trong xe Mạch Mạt, thông qua gương chiếu hậu, Linh Đang buồn bực nhìn Dạ Ngưng nghiêng người dựa vào Tiếu Vũ Hàm ở băng ghế sau, đến bây giờ cô cũng không hiểu được, mới sáng sớm ra như thế nào Vũ Hàm lại động kinh đi đáp ứng Dạ Ngưng ra ngoài ăn lẩu? Còn có, vì cái gì cuối cùng kết luận lại là cô tính tiền? Liên quan quái gì đến cô chứ!

Trái ngược với Linh Đang đang buồn bực, Dạ Ngưng lại rất vui vẻ, nghiêng người, như thể không xương tựa vào Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, ngày kia lớp mình đi chơi mùa thu ở đâu thế, cô chuẩn bị thế nào rồi?”

Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng nằm nghiêng người dựa vào mình, cười cười, nâng cửa kính xe lên một chút, sợ gió thổi khiến nàng bị cảm: “Ừ, tôi nghe nói là thông báo địa điểm để đi rồi, hình như là một nơi giống vùng quê vậy. Em thân là lớp trưởng mà một chút sức lực cũng không chịu bỏ ra nữa.”

Tiếu Vũ Hàm véo cái mũi Dạ Ngưng nhỏ giọng nói, Dạ Ngưng nhìn cô cười, bắt lấy tay cô, than thở: “Linh hồn nhỏ bé của lớp trưởng này không phải đã sớm bị đại mỹ nữ câu đi mất rồi sao, làm sao còn có tâm tư đi quản chuyện trong lớp nữa.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Tiếu Vũ Hàm ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng ý cười trên mặt cũng không ít, Dạ Ngưng nhìn bộ dạng đơn thuần này của cô, trong lòng đột nhiên có ý nghĩ, người ta nói người con gái khi yêu chỉ số thông minh đều bằng không, Vũ Hàm có thể cũng giống như thế không nhỉ?

“Em đang nghĩ cái gì thế?” Tiếu Vũ Hàm nhìn bộ dáng lấm la lấm lét của Dạ Ngưng liền biết nàng không nghĩ được ra cái chuyện gì tốt đẹp cả, Dạ Ngưng ngậm miệng không nói lời nào, nếu nói ra những lời này thì còn không bị giết chết sao. Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, ánh mắt hơi nheo lại.

“…A, kỳ thật thì cũng không có gì, chỉ là đang nghĩ xem cô có đầu óc hay không thôi.”

“……”

“Á – cô Mạch, có thể chạy nhanh lên không!” Dạ Ngưng quỷ khóc thần gào hét lên.

Mạch Mạt nghe xong liền nhếch miệng, Linh Đang ngồi ở vị trí cạnh tay lái thì khẽ chép miệng: “Cậu nói xem hai người này cũng thật là, ngần này tuổi đầu rồi mà nói chuyện yêu đương lại cứ như thể thiếu nữ ngây thơ vậy, ngồi đằng sau cứ như thể hai đứa trẻ con.”

Mạch Mạt nghe xong liền trợn mắt liếc cô một cái: “Tôi xem cậu là đang ghen tị mới đúng.”

Linh Đang nghe xong không nói gì, ánh mắt có chút đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ gì, Mạch Mạt vốn đã chuẩn vị tốt đợi cô cãi lại nhưng đợi thật lâu cũng không thấy thanh âm, hơi nghiêng đầu, nhìn cô một cái rồi cũng trầm mặc xuống.

Dạ Ngưng ở phía sau nhìn hai người rất rõ ràng, dùng cánh tay huých Tiếu Vũ Hàm: “Này, Vũ Hàm, hai người kia làm sao thế?”

Tiếu Vũ Hàm nhìn Mạch Mạt, thở dài, lắc đầu: “Hai người tâm sự nặng nề lại đụng phải nhau.”

Dạ Ngưng ngây người một chút, nghiêng người nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Linh Đang tâm sự nặng nề?”

Tiếu Vũ Hàm lấy tay chọc chọc lông mi Dạ Ngưng: “Em cho là ai cũng giống mình chắc, không tim không phổi, một tên tiểu bạch nhãn lang.”

Đánh giá này làm cho Dạ Ngưng có phần không vui, không tim không phổi thì nàng chấp nhận, nhưng mà “bạch nhãn lang” thì cũng quá oan cho nàng đi?

“Sao? Em còn không tin?” Tiếu Vũ Hàm nhìn ra Dạ Ngưng đang nghĩ cái gì, Dạ Ngưng bĩu môi, gật đầu, vốn chính là như vậy mà, cái gì gọi là không tin chứ. Tiếu Vũ Hàm thấy nàng như vậy liền tức giận, nhìn nàng gật đầu: “Vậy được, Dạ Ngưng, tôi hỏi em, là ai ngày thường làm việc không thèm suy nghĩ, lòng đầy tâm sự đến nỗi bị cảm phát sốt, không có ai chăm lo thì không chịu đi ngủ, ăn một bữa ngon thì cái gì cũng coi như chưa từng xảy ra? Còn có, tối hôm qua em tới làm gì? Không thèm quan tâm cái gì liền……Phải, sau đó em lại sao hả? Cái gì cũng chưa nói đã ngủ mất rồi?! Dạ Ngưng, từ sáng mai em phải dậy tập thể dục rèn luyện nhiều thêm cho tôi, em --”

“Được rồi!” Dạ Ngưng cúi đầu, ôm eo Tiếu Vũ Hàm, đem đầu chôn trong lòng cô: “Em biết rồi, phải rèn luyện tập thể dục thật tốt, như vậy mới sẽ không khiến cho cô đau lòng, mà quan trọng nhất là mới có sức lực để ‘yêu’ cô thật tốt, phải không?”

“Chết tiệt!”

“Lời này cũng đã nói đến cả trăm lần rồi, có mệt không?” Dạ Ngưng một bộ lợn chết không sợ nước sôi, Tiếu Vũ Hàm trợn mắt với nàng: “Dạ Ngưng!”

“Aish, tôi nói này, hai người có thể ngồi yên không, cứ như thể đôi vợ chồng già khiến cho ai cũng phải ghen tị vậy à? Còn nữa, không phải hai người không quen thân sao? Như thế nào sau một đêm lại cứ như đánh rắm một cái liền nhảy lên mức quen thuộc, thân mật thành như vậy?” Linh Đang thật sự nhịn không được màn đối thoại nhìn như đấu võ mồm mà thực ra lại rất ngọt ngào này liền mở miệng ngăn lại. Tiếu Vũ Hàm trái lại đang giận dỗi nên không thèm chấp, Dạ Ngưng lại không thế, cười tủm tỉm nhìn Linh Đang.

“Chị Linh Đang, chính chị nói nha, một đêm liền thân, còn muốn hỏi em thân như thế nào sao? Chị còn muốn biết cái gì? Thân thiết mấy phần à?”

“Em em --” Mặt Linh Đang có chút hồng, Dạ Ngưng trợn mắt liếc cô một cái: “Em cái gì mà em? Vũ Hàm là của em, người khác cũng không thể chạm, muốn biết đáp án thì ra hỏi cô Mạch đi.”

Linh Đang bị chặn họng đến một câu cũng không nói nên lời, mặt đỏ tai hồng ngồi ở vị trí phó lái, Dạ Ngưng thấy cô như vậy liền bật cười thành tiếng, ngả ngươi nằm xuống, thích thú nằm trên đùi Tiếu Vũ Hàm, cười rất vui vẻ: “Giỏi thì nói nữa xem…”

Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền không nói gì, ngẩng đầu, có chút đồng tình nhìn Linh Đang. Linh Đang một mình một người ngồi ở kia hờn dỗi, cô có thể để cho người khác coi thường, nhưng tuyệt đối không thể để cho cái đồ nhát gan kia xem thường!

Đến nơi, Dạ Ngưng dụi mắt ngồi dậy, tự mình mở cửa xe đi xuống trước, cười tủm tủm giơ tay chờ Tiếu Vũ Hàm.

Bốn người đang chuẩn bị đi vào bên trong, Linh Đang lại đột nhiên đứng bất động tại chỗ, vẻ mặt kích động nhìn Mạch Mạt.

“Cậu muốn gì?” Mạch Mạt cảnh giác nhìn cô, Dạ Ngưng đứng bên cạnh nhìn bộ dáng hai người có chút buồn cười, Tiếu Vũ Hàm hơi bực mình với nàng, dùng sức véo tay Dạ Ngưng, thế này nàng mới nhịn xuống.

Kìm nén thật lâu, ngay lúc mọi người sắp mất kiên nhẫn muốn mở miệng mắng thì cuối cùng Linh Đang cũng nói ra lời: “Mạt Mạt, tôi thích em.”

Dạ Ngưng vẻ mặt hắc tuyến, ông trời ơi, chị Linh Đang của em, chị có cần không có tí lãng mạn nào như thế không chứ! Ở ngay trước cửa quán dê béo, ở ven đường nơi tràn ngập mùi lẩu mùi thịt này mà lại đi thâm tình thổ lộ với người con gái chị đã yêu từ lâu như thế sao?

Tiếu Vũ Hàm cũng có chút nhịn không được, hơi cúi đầu, cắn môi nghẹn cười.

Mạch Mạt nghe xong cũng không có phản ứng gì, mặt không chút thay đổi nhìn Linh Đang, Linh Đang vẻ mặt đỏ bừng nhìn cô, tim đập đến nỗi gần như sắp bay ra khỏi lồng ngực, hôm nay thật đúng là do Dạ Ngưng cùng Tiếu Vũ Hàm kích thích cô mà. Cô và Mạch Mạt, vốn đã nên xác định quan hệ từ trước hai người kia, nhưng mà đến bây giờ hai người đó đã thân mật ngọt ngào dính với nhau, vậy mà cô và Mạch Mạt vẫn lừng khừng chần chờ ở giai đoạn ái muội không tiến, cô thật sự nhịn không được nữa.

Mạch Mạt vẫn như trước không chớp mắt nhìn Linh Đang, qua thật lâu, vươn tay, nắm lấy tay phải của cô: “Ừm, xem biểu hiện của cậu thế nào.”

“Biểu hiện?” Linh Đang vẻ mặt mờ mịt nhìn Mạch Mạt, thần kinh trong đại não vẫn còn vị vây trong trạng thái căng thẳng nên nhất thời còn không kịp phản ứng, theo bản năng lặp lại, Dạ Ngưng ở một bên không nhịn được, dùng sức đẩy cô một chút, giơ tay chỉ chỉ về phía Mạch Mạt đã đi vào trong quán thịt dê, Linh Đang bị đẩy liền lảo đảo một cái, quay đầu nhìn Dạ Ngưng xin trợ giúp liền nhìn thấy ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo thon dài của nàng chỉ vào Mạch Mạt, lập tức hiểu ý, rống lên một tiếng: “Tôi sẽ biểu hiện thật tốt, rèn luyện ngón tay thật nhiều!”

……

Dạ Ngưng gắt gao cắn môi dưới, thân mìn run rẩy cuộn lại thành một đoàn, Tiếu Vũ Hàm cũng nhịn không được mà bật cười thành tiếng, Mạch Mạt đi tuốt đằng trước nên không nhìn thấy biểu tình, nhưng chỉ cần nhìn bước đi như trên sàn catwalk kia là cũng có thể nhìn ra tâm tình của cô. Linh Đang quay đầu, ảo não nhìn Dạ Ngưng.

Cười một lúc thật lâu xong, cuối cùng cũng nhịn xuống, Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, vô cùng chân thành nói: “Vũ Hàm, trước kia có phải em cũng không khác gì Linh Đang không, quả thật không dễ dàng gì cho cô.”

Tiếu Vũ Hàm nghiêm trang đưa ra lời bình: “May mắn, so với cậu ta thì tốt hơn một chút.”

“……”

Bốn người trước sau đi vào quán, gọi thật nhiều đồ ăn, một nồi lẩu sôi sùng sục được mang lên, mọi người liền vui vẻ trò chuyện.

Trải qua tối hôm qua, có lẽ là tâm tính Dạ Ngưng thay đổi, hoặc là thứ gì đó vẫn ngăn cách trong lòng đã không còn nữa, giờ nàng muốn giơ cao cờ xí cô Tiếu không lay chuyển được trong tim mình, vì chính mình xác định tư tưởng chủ đạo, nỗ lực tiến sát lại gần cô ấy hơn, tuyệt đối không làm phản.

“Ái chà, chị hai Dạ!”

Dạ Ngưng đang tưởng tượng tốt đẹp lại bị tiếng hét chói tai đầy vui mừng này làm cho giật mình hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy thân ảnh to khỏe của Đại Bảo xuất hiện trước mắt.

Đại Bảo cùng bạn học đến ăn cơm, ở xa xa nhìn thấy một nữ sinh đang cười giống như Mai Siêu Phong liền suy nghĩ không biết có phải Dạ Ngưng không, đi gần đến nơi liền thấy đúng là thế, này thật ứng với câu nói kia, xa xa nhìn giống Mai Siêu Phong, đến gần nhìn lại đích thị chính là Dạ Ngưng.

“Ồ, Đại Bảo à, khỏe không.” Dạ Ngưng rất có phong phạm lãnh đạo gật gật đầu với hắn, liếc Tiếu Vũ Hàm một cái, không khỏi chột dạ.

Tiếu Vũ Hàm không có phản ứng gì, mỉm cười với Đại Bảo, cúi đầu tiếp tục dùng bữa. Nhưng thật ra Linh Đang lại nhìn ra chỗ tinh tế trong đó, chớp mắt nhìn nhìn Đại Bảo, lại nhìn nhìn Dạ Ngưng cười xấu xa. Thế nào, nhóc con, lại một đóa hoa đào nữa tới cơ à? Xem chị đây hôm nay thu thập ngươi thế nào, để đóa hoa đào này tan nát bởi chính miệng em.

“Em Đại Bảo phải không? Ngồi đi, lại đây, ngồi đi.” Linh Đang bật dậy từ trên ghế, nhiệt tình lôi kéo Đại Bảo, từ bên cạnh kéo một chiếc ghế dựa lại, dùng sức ấn hắn xuống.

Đại Bảo mặt không hiểu gì nhìn bộ mặt cười đến có chút biến dạng của Linh Đang, Mạch Mạt ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu, Dạ Ngưng lại ho một tiếng, miếng thịt vừa mới ăn mắc trong cổ họng, Tiếu Vũ Hàm rất dịu dàng cầm lấy cốc nước ở bên cạnh đưa cho nàng: “Ăn từ từ.”

Cầm lấy cốc nước, Dạ Ngưng dùng sức gật đầu, thật cẩn thận đánh giá Tiếu Vũ Hàm, thầm than, may mắn, may mà không nổi giận, thanh âm còn bình thường, lời nói ra cũng vẫn rất dịu dàng.

Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng uống nước xong, nhận lấy cái cốc, nhẹ nhàng cười: “Cũng không làm việc gì trái với lương tâm, khẩn trương cái gì?”

Nói xong, bàn chân ở dưới bàn hơi hơi động đậy, Tiếu Vũ Hàm mỉm cười nhìn Dạ Ngưng, gót giày cao cao nâng lên, tao nhã dẫm lên giày thể thao của nàng.

_Hết chương 58_

Chương 59: Dục vọng chiếm hữu…

Dùng sức cắn môi dưới, Dạ Ngưng cười khổ nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Đại Bảo không hiểu ra sao lại tự dưng bị kéo ra đây cũng có chút không yên, vốn có chuyện muốn nói với Dạ Ngưng, nhưng bên cạnh có nhiều người vây quanh như vậy, mà mấu chốt là còn có một giáo viên ở đây, những lời này nếu mà bị nghe được…….

“Vậy, Đại Bảo, em còn có việc gì sao?” Muốn chân mình có thể mau chóng miễn phải chịu chà đạp, Dạ Ngưng quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Đại Bảo.

Đại Bảo trợn mắt nhìn Dạ Ngưng, cứng đờ trên ghế. Thật vất vả mới có cơ hội, hắn không muốn buông tha, mà nhỡ đâu……

Linh Đang chớp mắt nhìn chằm chằm hai người, nhoẻn miệng, cười mờ ám, cầm lấy cốc bia uống một ngụm, cảm thán: “Aish, vừa nhìn hai đứa tuổi trẻ như thế liền cảm thấy mình già mất rồi, người trẻ tuổi a, chính là rất bốc đồng, muốn nói cái gì thì nói cái nấy, đâu có giống như tụi chị đây, bởi vì do dự mà thật sự đã bỏ lỡ không ít.”

Linh Đang lời nói nặng nề thấm thía, Dạ Ngưng ở một bên hung tợn trừng mắt liếc cô một cái, thật đúng là tình nguyện đắc tội quân tử cũng không thể đắc tội tiểu nhân mà! Linh Đang, chúng ta chờ xem, so tiểu nhân với em? Chị thua là cái chắc! Mà Tiếu Vũ Hàm ngược lại, vẫn bình tĩnh gắp đồ ăn cho mình, giày cao gót yên vị dẫm đạp lên đôi giày mềm mại của Dạ Ngưng một chút chút cũng không rời. Mạch Mạt nhìn Vũ Hàm, lại nhìn Dạ Ngưng, cười cười, không nói lời nào.

Chắc là do lời Linh Đang kích thích đến Đại Bảo, Đại Bảo nhìn Dạ Ngưng thật sâu, nói: “Ngưng, anh có lời muốn nói với em.”

“……” Dạ Ngưng suýt chút nữa thì phun ngụm coca trong miệng ra, Ngưng? Đại Bảo, chú em còn có thể buồn nôn hơn nữa không?

Đại Bảo lại rất nghiêm túc nhìn Dạ Ngưng, hai mắt tràn đầy thâm tình. Dạ Ngưng bị hắn nhìn đến không thoải mái, hơn nữa Linh Đang cùng Mạch Mạt hai người nhịn cười đến run rẩy cả người khiến nàng rất khó chịu. Lén lút liếc nhìn Tiếu Vũ hàm ở bên cạnh, xong rồi…mặt hơi biến sắc rồi……


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog